[Góc review] TÔI LÀ MỘT CON LỪA- Nguyễn Phương Mai-

Tôi thích đọc sách bởi vì chúng sẽ đưa tôi đến với những vùng đất mới mà không cần phải xê dịch. Sức mạnh của ngôn từ là đưa ta đến những nơi chưa từng đặt chân đến và khiến ta quay trở về nơi mà đã từng qua. Thế nhưng có một cuốn sách mà khi đọc xong rồi thì chỉ muốn xách ba lô lên và đi ngay- “ Tôi là một con lừa”. Không phải vì những địa điểm đẹp như tranh vẽ, cũng không phải là những nơi có thể dễ dàng chụp một bức hình đẹp, mà nó đáng sợ, nó nghẹt thở đến độ muốn nhìn và cảm nhận bằng mắt, bằng đôi chân của mình.

Như một hòn đá lăn

“Like a rolling stone- Như một hòn đá lăn. Để thấy mình bám rêu. Để thấy mình sảng khoái như một cánh chim bay trên thung lũng thăm thẳm. Để đi đến tận cùng sợ hãi khi bước ra khoảng không từ độ cao vời vợi. Để phát hiện ra sự nhỏ bé ngu ngốc của con người trước tự nhiên”.

Qủa thật, hòn đá đã “lăn” qua hơn 80 quốc gia, có những nơi tôi còn chưa nghe đến tên hay vị trí của chúng ở đâu trên bản đồ thế giới. Chị dám từ bỏ vị trí giảng viên khoa Kinh tế tại đại học Amsterdam, Hà lan chỉ để thỏa thích khám phá những nơi mình chưa đặt chân đến. Tôi ngưỡng mộ cách chị chọn cho mình lối đi không dễ dàng như bao người trẻ khác. Chị thừa sức chi trả được những khu nghĩ dưỡng cao cấp, hay nằm thư giãn đâu đó trên bãi biển xanh ngắt, nhưng chị lại tự lăn mình như một hòn đá, lăn tới những nơi khói bom đì đùng, thứ mà có thể cướp đi mạng sống của chị ngay lúc nào.

Du lịch hay nghỉ mát

Du lịch để chụp những bức ảnh đẹp thì ai cũng làm được, trên mạng xã hội có hàng trăm travel blogger chia sẻ những tuýp đi du lịch mỗi ngày. Tôi cũng là người ưa thích du lịch, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tới  những nơi đẹp và an bình, và tôi cũng chưa bao giờ đi đâu một mình.

Nhưng Phương Mai thì khác, chị đâm đầu vào nơi thủ đô của cướp giết hiếp, chị đi làm tình nguyện ở trại trẻ mà cách thủ đô hào nhoáng chưa đầy một trăm kilomet mà không đủ nước để uống. Chị không có những bức ảnh đẹp, chỉ có trái tim nhiệt huyết và đôi chân đầy sức bật. Tôi không thấy những bộ cánh xinh đẹp đỏm dáng, nhưng trong trang sách hiện lên những đôi mắt đói cơm của bọn trẻ da màu, nỗi chơi vơi đơn độc ánh lên trên khuôn mặt của những con dân Mexico đang hoang mang tìm kiếm nguồn cội.

Có khi đang đọc mà tôi phải thốt lên “ chị này đúng “ điên” thật! Đúng vậy chị điên khi chẳng ngại lặn xuống biển sâu đối mặt với cá mập mà cách nhau chỉ qua song sắt. Chị điên khi nhảy vào thác nước Maletsunyane với khả năng nguốm trọn bằng những đợt bọt khổng lồ trắng xóa. Nhưng cái sự điên ấy thì tôi cũng muốn được điên một lần. Khi người ta nằm kề vai trên chiếc giường ấm áp mộng tưởng thì chị đang ngồi chen nhau trên chiếc xe gập gềnh ổ gà, nhếch nhác mùi mồ hôi. Tôi đã ước ao được sẵn sàng thoát khỏi vùng an toàn của bản thân để làm những điều mình thích. 

Chúng ta dễ dàng chi tiền để đến một nơi xa, có thức ăn ngon nhưng mấy ai có thể tự do tìm hiểu và trải nghiệm như Phương Mai.

Đằng sau những chuyến đi tình nguyện

Không phải cứ đi tình nguyện thì đều giúp ích cho những người được nhận. Thật vậy, chuyến đi tới Nam phi làm tình nguyện chưa đến một tuần, Phương Mai đã bỏ chạy. Không phải bởi vì khó khăn không chịu được mà vì sự thoái hóa của một dân tộc biến nhưng những người dân thành kẻ ăn xin chuyên nghiệp. “Những cô giáo ở trường học nơi tôi làm việc chỉ cần chờ tình nguyện viên đến là bỏ lớp ra ngoài ngồi hóng gió”. Cuốn sách của chị khiến tôi mở mang nhiều thứ hơn, về việc đóng góp cho xã hội cũng cần phải đúng lúc đúng chỗ. Giống như việc năm nào cũng ủng hộ quần áo cho trẻ em vùng cao nhưng năm nào cũng thành đồ bỏ đi. Thay vì ủng hộ thì đáng lẽ chúng ta nên dạy các em học cách giữ gìn quần áo.

Đi để học hỏi, để biết trân trọng cội nguồn

Rồi thì những câu chuyện của Phương Mai giúp tôi nhận ra được những điều hay trên thế giới, cũng như đằng sau cái mác văn minh của châu âu là những hủ tục ấu trĩ nghèo nàn vẫn còn đấy. Đi để nhận ra Việt nam đất nước mình có những điều thật tốt, thật đẹp biết bao.

“ Văn minh không phải là một thứ hàng chợ. Nó không được mua cả lô bán cả đống và rải đều cho những xứ sở được mặc định là văn minh. Bao nhiêu năm lăn lê trên đường, tôi học được rằng văn minh và mông muội luôn tồn tại ngay sát sạt bên nhau, trong bất kể xã hội nào, bất kì đất nước nào.”

Tôi thật sự thích những câu chuyện mà chị truyền tải, nó chân thật và dung dị, mang hơi thở của kẻ hoang dại, ưa khám phá, và tràn vẻ tự tin. Đọc rồi mới thấy mình còn quá mông muội, đọc rồi mới thấy sức trẻ của mình giấu đi đâu.

Đây là cuốn sách hồi ký mà tôi đặt tên là chiếc thảm bay thần kì, vì mỗi khi đọc lại, tôi thấy như được du hành cùng chiếc thảm tới những nơi xa xôi từ biển xanh đến sa mạc khô cằn. Chưa bao giờ tôi thấy được truyền cảm hứng đến như thế, đây mới chính là ý nghĩa của du lịch, đi để lắng nghe những câu chuyện ẩn đằng sau, để tìm hiểu văn hóa, để thấy tuổi trẻ thật ý nghĩa.

Tác giả: Đồi táo gai

Bạn có thể tham khảo đặt mua tại đây:

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *